Ta đã bỏ quên ta
Trong quán đời nghiệt ngã
Một chiều hồn rêu phong
Chợt thấy mình hoá đá
Gom hết mưa mùa Hạ
Nấu thành cao vô ưu
Gối đầu lên cành trúc
Hỏi lòng còn tương tư
Chế ấm trà lữ thứ
Thơm hoang hoải niềm thương
Khói vấn vương từ độ
Tình hoá thành hạt sương
Rồi ta sẽ quên ta
Trong vô thường ảo hải
Nhưng ta không quên người
Những tháng năm khờ dại.
VT – 19/6/2017